( Yêu là để mang lại sự sống cho nhau )
“Nó nằm co mình trong đêm, cảm giác tan vỡ. Nó như nghe được tiếng rạn nứt của toàn bộ cơ thể. Và… Nó vỡ ra thành từng mảnh. Đau đến tê dại…”
- Ngốc ơi ! Em viết truyện gì mà nghe rùng rợn vậy hả ? - Phong đọc tác phẩm của tôi, đôi mày cau lại, vẻ nhăn nhó.
- Nghe có đủ nổi da gà không anh !? Cảm giác mất người mình yêu, chắc là như thế !
Anh nhéo cho tôi một cái thật đau vào má, vì tôi đang cười… khoái chí.
- Sợ chưa ? Anh mà đối xử tệ với em, thì em cũng như người con gái trong truyện em đang viết đấy !
- Không đâu ! Sẽ không bao giờ như thế !
- Nói xạo ! Đã bao nhiêu lần rồi…
Anh áp đầu tôi vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc đen dài, thơm mùi hương cúc tần và lá bưởi. À, cả bồ kết nữa chứ ! Thứ hương thơm làm toát lên vẻ dịu dàng, bình dị của người con gái Việt. Đó, là điều anh cảm nhận, và nói với tôi như thế !
Thực ra, tôi không nữ tính gì hết. Mặc dù, tôi có mái tóc dài một mét, đen nhánh, vóc dáng thanh mảnh. Nhưng… Tôi lóc chóc. Khiến anh luôn phải thốt lên: “Em hành động lúc nào cũng bộp chộp, chẳng “hiền lành” giống cái vẻ bề ngoài của em tí nào cả !”.
Tựa vào anh, tôi say sưa trong ấm áp mà anh mang đến. Say sưa nghe nhịp đập của trái tim anh, như đang cùng trái tim tôi chung giai điệu… bình yên !
- Mình… sẽ mãi bên nhau, anh nhé !
- Tất nhiên rồi ! Sẽ không bao giờ xa nhau !
Tôi không dụi đầu làm nũng, nhưng tôi gục vào ngực anh, một cách tự nhiên nhất. Tôi… là đứa con gái như thế ! Nếu có tình cảm, tôi sẽ thể hiện… đủ để anh hiểu.
Anh thực sự yêu tôi ! Và, tôi còn yêu anh hơn những gì tôi có thể nói.
Tôi ngước nhìn anh. Nhìn sâu vào đáy mắt anh. Tôi không nói…
- Sao vậy em !? - Anh hỏi tôi, sau khoảng chục giây tôi im lặng…
- Anh… biết em nhìn thấy gì trong đôi mắt của anh không ?
- Thấy… lòng đen và… lòng trắng !
Câu nói không biết là đùa giỡn, hay ẩn ý gì của anh, nhưng… nó làm tôi chưng hửng vì… mất lãng mạn mà tôi đang hướng đến. Tôi đấm vào ngực anh không mạnh, nhưng nắm đấm ấy của tôi vừa hạ xuống, đã bị anh nắm chặt lấy bàn tay.
- Ghét anh lắm !
- Anh biết !
Tự nhiên, tôi thấy ngượng. Tôi không dám ngước đầu dậy nhìn vào mắt anh nữa.
- Nói anh nghe, em nhìn thấy gì nào ?
- Lòng đen… và lòng trắng. - Tôi lí nhí. Tôi xấu hổ. Vì… Trước khi nghe câu trả lời của anh, tôi đã nghĩ: “Nhìn thấy hình ảnh của tôi trong đôi mắt ấy !”, định nói với anh. Giờ, hết hứng.
- Đôi mắt anh, chỉ có hình ảnh của em thôi ! Ngốc ạ !
Tôi xao xuyến cả lòng dạ, khi nghe anh nói. Nhưng, tôi lảng tránh. Tôi đứng dậy khỏi thảm cỏ mà tôi và anh đang tận hưởng sự êm đềm của nó.
- Ngồi xuống đây nào !
Tôi chưa kịp vững chân, đã bị anh kéo ngồi thụp xuống.
- Giận anh rồi à ?
- Không giận !
- Thế sao định bỏ đi ?
- Xấu hổ !
Anh thoáng ngỡ ngàng trước câu trả lời của tôi, rồi phá lên cười, làm mặt tôi càng… nóng.
Anh bất ngờ hôn lên trán tôi. Hôn như thể dính chặt làn môi anh vào những sợi tóc mái lòa xòa của tôi ấy, rõ lâu…! Tôi cảm nhận được, những yêu thương, và trìu mến nhất.
Chỉ dừng lại ở cái hôn lên trán thôi, mà sao mênh mang, sao ngọt ngào đến thế !?
…
Từng ngày qua đi, tôi và anh đều nỗ lực trong cuộc sống của mình. Anh theo Cao Học. Còn tôi, theo nghiệp Báo Chí. Thi thoảng, mới có dịp tôi chủ động đến cổng trường chờ anh.
- Anh Phong đang phổ biến phong trào tình nguyện. Hè này, mình cùng đăng ký tham gia nhé !
- Ừ ! Hay đấy. Tao cũng thích hoạt động tập thể !
- Anh Phong tuyệt thật đấy ! Bầu anh làm Cán Sự trường, thật chuẩn.
Tôi đứng đợi anh. Nghe loáng thoáng mấy cô trong trường bàn luận. Thì ra, anh có uy tín đến thế ! Tự nhiên, tôi thấy vui vui.
Tôi quen anh, đã ba năm. Trong một lần, anh điều hành đoàn thanh niên tình nguyện giúp đỡ các thí sinh thi Đại Học. Khi ấy, tôi là con bé lơ ngơ, lần đầu đi thi Báo Chí. Tính tôi thích tự lập, nên không có người thân đi cùng. Bị kẻ xấu bắt nạt, chấn lột, tôi… ngoan ngoãn: “Thưa anh ! Em… nghèo lắm ! Anh cho em khất, sau này em làm ra tiền, em gửi anh cả vốn lẫn lãi”. Đúng lúc đó, tôi gặp anh. Anh đã giải quyết sự việc ấy ! Tôi chẳng mất mát gì cả. Có chăng, chỉ “mất hồn” khi… nhìn thấy gương mặt khôi ngô của anh nở nụ cười rạng rỡ, khen: “Em thật là can đảm !”
- Em đang nghĩ gì mà tủm tỉm cười một mình thế hả !?
Cuối cùng, thì anh đã ra khỏi cổng trường. Đến bên tôi. Xoa đầu tôi. Tôi… thích nhất ở anh cử chỉ ấy. Có lẽ vì thế, mà… Tôi chưa lớn. Nên, chẳng bao giờ được anh dành cho cư xử nào… xa hơn một nụ hôn… lên trán.
- Tháng sau, trường anh có hoạt động tình nguyện, đến vùng sâu dạy chữ cho trẻ em ở đó.
- Thích thật đấy ! Anh đi đến đó, về nhớ cung cấp thông tin cho em viết bài nhé !
- Nếu ngốc của anh muốn, anh sẵn sàng “nhớ” ! Nhưng “nhớ” gì thì anh không biết trước đâu đấy !
- Nhưng… em lại biết trước, anh sẽ nhớ gì !
- Nhớ em ! - Anh vui vẻ thừa nhận.
- Đúng, em cũng nghĩ thế ! - Tôi cười, chắc… tít cả mắt.
- Ừ !
Đấy, lại xoa đầu tôi rồi. Thế này, thì đến khi nào tôi mới… lớn, để được nhận… hơn một nụ hôn lên trán ? Nhưng, thật vui ! Hạnh phúc…
Sóng sánh bên anh, con đường phía trước cũng hóa mênh mang, rộn ràng, sáng sủa, mặc dù… đang bị tắc. Ước gì… Nó cứ tắc mãi. Thì tôi sẽ không phải sớm tạm biệt anh, cũng không bị la mắng nếu có về muộn, vì… Tại tắc đường !
Thế là, ngày anh và tôi tạm xa nhau đã đến. Anh tận dụng tối đa kỳ nghỉ của mình, để làm công tác có ý nghĩa đối với xã hội. Còn tôi, cũng đến những cơ sở từ thiện để tìm hiểu, viết bài. Tôi cũng muốn gần hơn với cộng đồng, những người kém may mắn… Tôi háo hức, vì công việc đó. Chúng tôi chia tay, hứa khi có thể, nhất định sẽ nhắn tin, gọi điện để nói chuyện. Như vậy, chúng tôi vẫn gần nhau.
Thấm thoắt cũng mấy tuần. Mùa hè nóng, mà sao tôi thấy mát lòng mát dạ. Cả tôi, cả anh, đều đang làm những công việc mang lại niềm vui cho nhiều người.
- Hôm nay, em đến trung tâm bảo trợ trẻ em nhiễm “H” anh ạ !
- Em cảm thấy thế nào ?
- Thương lắm ! Đứa nào cũng gầy gò. Nhưng, chúng hồn nhiên chơi với em. Có đứa hỏi em: “Có phải bệnh của con sẽ chết sớm không cô ?”
- Ngốc trả lời sao ?
- Là con người, thì ai cũng có bệnh. Nếu người bệnh yêu đời thì sẽ có sức đề kháng, để không chết.
- Em nói đúng lắm ! Anh sẽ thưởng cho em !
- Thưởng gì ? - Tôi hào hứng.
- Một nụ hôn lên trán nhé ! - Anh cười.
- Không !
- Lên má !
- Không !
- Thế thôi. Anh thưởng cái khác.
- Anh ơi… ! - Giọng tôi kéo dài.
- Ơi ơi ơi !
- Em muốn…
- Ngốc của anh muốn gì nào ?
- Đi ngủ !
Không hiểu sao, tôi lại mệt đến thế. Đôi mắt cứ díu lại…
- Ừ, em ngủ sớm đi. Chúc ngốc ngủ ngon !
- Anh ơi…
- Anh đây !
- I miss you !
- Ừ !
- Anh ơi…
- Ơi !
- I love you !
- Ừ !
- Anh…
- Sao em ?
- Bao giờ hoa tình nở ?
- Bao giờ em lớn !
- Em lớn rồi !
- Ừ ! Anh… yêu em !
- …
Tôi ngủ thiếp đi. Chập chờn tiếng yêu của anh trong giấc mơ. Nửa tỉnh nửa mê…
- “Hi hi… Cúc cu ! Cúc cu ! Chim rừng ca trong sớm ! Anh ơi… Đêm qua, em ngủ quên. Em chẳng nhớ cụ thể, em đã nói cái gì. Hix…” - Mới tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc, tôi đã vội quơ ngay cái điện thoại, soạn tin… chữa ngượng. Thật ra, tôi… nhớ rất rõ. Nhưng, xấu hổ. Không hiểu sao, tôi lại miên man và nói năng… kỳ thế chứ !
- “Anh đây ! Anh đây ! Em rằng “Em yêu anh”… !”
Cái tin nhắn anh phản hồi, làm tôi bật cười.
- “Và, anh đã nói gì !?”
- “I love you ! Ngàn lần như thế !”
Tôi thật sự hạnh phúc. Dù chỉ là một dòng tin nhắn, nhưng đối với tôi, đó sẽ là “báu vật tinh thần”…
Tình yêu của chúng tôi, nhất định sẽ có ngày đơm hoa, kết trái.
Nhiều ngày qua đi, tôi càng hiểu tôi yêu anh nhiều đến bao nhiêu. Nỗi nhớ quấn quýt, đôi khi làm tôi nghẹt thở. Thi thoảng giận hờn, chỉ vì… Tôi toàn phải chủ động gọi “Anh ơi !”.
…
- “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau !”
Sao thế nhỉ !? Mất sóng, hay anh tắt máy ?
- “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau !”
Cái thông điệp “không liên lạc được” cứ đều đều vang lên. Một ngày, hai ngày, ba ngày… Anh vẫn không mở máy. Cho đến cả một tuần. Tôi bắt đầu cảm thấy cuồng hết cả tinh thần ! Tôi lo. Một nỗi lo vô hình như siết chặt lấy thân thể.
Ngày thứ mười tám, tôi không chịu đựng nổi nữa. Đã chủ động liên lạc với người thân của anh. Chẳng ai nghe máy. Tôi gọi cho mấy người bạn của anh mà tôi biết.
- Phong… Nó… À ! Cũng khó nói rõ lắm em ạ ! Nhưng em yên tâm. Nó… không sao đâu !
Anh Thành, bạn chí cốt của Phong đã nói với tôi như thế. Giọng anh ấy lấp lửng, có vẻ gì đó không bình thường, càng làm tôi bất ổn.
Ba tuần, bốn tuần, hai tháng. Vẫn thế !
- “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau !”
Trong đêm thâu, tôi nghe một nỗi khôn cùng, tuyệt vọng…
…
Tôi đến trường tìm anh. Ngôi trường trước kia thân thương với tôi là thế. Sao bây giờ, lại trở thành xa lạ vậy !?
Tôi hỏi ai, họ cũng lẳng lặng lắc đầu !
Tôi chỉ muốn khụy xuống. Tôi không còn đủ sức để mà bước tiếp… Và, tôi chao đảo.
Một cánh tay đỡ lấy tôi từ phía sau, khi tôi suýt ngã. Tôi ngỡ là anh. Tôi bừng cả gương mặt…
- Em… vẫn tìm Phong sao ?
- Anh… Thành ! - Tôi như kẻ đang rơi xuống, được mắc vào một sợi dây leo lưng chừng vực thẳm, chơi vơi…
- Em… đừng tìm nữa !
- Sao… vậy anh !?
- Phong… Từ trước giờ, nó không thật lòng với em ! Nó chỉ lừa dối em thôi. Vì nó thấy em ngây thơ quá !
- Anh… buồn cười thật đấy ! - Tôi nhoẻn cười, gượng gạo: - Em ngây thơ, nhưng em đâu có bị thiểu năng, mà không nhận ra anh ấy có thật lòng với mình hay không ?
- Anh… xin lỗi ! Nhưng, anh vẫn phải nói với em sự thật. Anh không nỡ nhìn thấy em cứ tìm kiếm nó trong vô vọng.
- Có gì mà vô vọng hả anh ? Trường vẫn đây, lo gì không thể gặp lại.
- Em… không thể gặp lại Phong đâu.
- Anh nói gì kỳ vậy ? - Tôi cảm thấy… khó chịu.
- Nó không học ở đây nữa !
Tai tôi ù đi, bầu trời như đang ập xuống.
- Nếu… Chỉ là trò đùa, em… xin anh hãy dừng lại…
- Anh rất tiếc ! Đây là sự thực.
- Anh ấy… giờ ở đâu ?
- Nó… đang hưởng tuần trăng mật với vợ mới cưới.
Trái tim tôi căng ra. Nó… sắp nổ. Thật sự… sắp nổ !
- Em không tin đâu !
- Dù em tin hay không, nhưng nó không xuất hiên trong cuộc sống của em nữa, thì em cũng phải chấp nhận.
Người con trai đang đứng trước mắt tôi, lạnh lùng như thể anh ta mong muốn tôi quên sự tồn tại của Phong lắm !
- Phong nó sẽ cùng vợ sang nước ngoài. Trường anh đã cấp học bổng cho nó du học bên đó.
- Thôi, em xin phép anh ! Em… về đây ạ !
- Để anh đưa em về !
- Không cần đâu. Tự em đi được !
- Không được đâu. Em đang không khỏe !
- Em rất khỏe !
- Em… Có muốn biết vì sao, Phong nó đột ngột cưới vợ không ?
- Em tin anh ấy ! Em không cần nghe gì hết !
- Ừ ! Anh xin lỗi !
…
“Nó nằm co mình trong đêm, cảm giác tan vỡ. Nó như nghe được tiếng rạn nứt của toàn bộ cơ thể. Và… Nó vỡ ra thành từng mảnh. Đau đến tê dại…”. Tinh thần tôi văng vẳng đoạn văn ấy.
- “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được…”
Tôi thật sự… tuyệt vọng !
“- Ngốc ơi ! Em viết truyện gì mà nghe rùng rợn vậy hả ?
- Nghe có đủ nổi da gà không anh !? Cảm giác mất người mình yêu, chắc là như thế ! Anh mà đối xử tệ với em, thì em cũng như người con gái trong truyện em đang viết đấy !
- Không đâu ! Sẽ không bao giờ !”
Chúng tôi… Đã từng nói với nhau, như thế ! Làm sao có thể… Có thể… Như anh Thành nói ?
…
Mỗi ngày qua đi, là một ngày mòn mỏi, mong anh bỗng nhiên hiện diện trước mắt, nói: “Anh đây !” Tôi sẽ ôm chầm lấy anh, ôm thật chặt ! Tôi… sẽ hôn anh. Hôn thật miệt mài… Hoa tình sẽ nở ! Không phải chỉ là nụ hôn lên trán, mà… là lên môi. Tình yêu thật sự !
Trong thăm thẳm canh thâu, điện thoại của tôi đổ chuông. Số lạ ! Tôi phải bắt máy. Tôi chờ đợi… tất cả mọi cuộc gọi. Biết đâu một trong số tất cả đó, sẽ… là liên lạc của anh.
- A lô ! - Tôi cất giọng nặng nề !
- Tôi… là vợ của anh Phong !
Tôi thấy rất bình thường. Không hiểu sao ? Chẳng có cảm xúc bàng hoàng nào cả !?
- Cô làm ơn đừng tìm chồng của tôi nữa !
- Tôi… luôn tin anh ấy ! Đây… là một trò đùa.
- Cô… có… có óc không vậy hả ?
- Có ! Tôi tin vào óc của tôi. Đây chắc chắn là sự sắp đặt của con người.
- Thôi được ! Cô cố chấp. Cứ coi như Phong yêu cô. Thì bây giờ, anh ấy cũng đã là… chồng của tôi.
- …
- Coi như… Tôi xin cô vậy. Hãy buông tha anh ấy ! Để anh ấy quên cô, và sống có trách nhiệm với tôi và đứa con sắp chào đời của anh ấy !
- Con… Con… !?? - Nước mắt tôi, chợt trào đổ. Nhanh chóng tràn đổ…
Vỡ… Vỡ… ! Tôi… nghe thấy tiếng trái tim tôi vỡ…
*********
Phong như bốc hơi hoàn toàn trên cuộc đời. Gần hai năm, tôi không còn gặp lại anh nữa ! Tôi không hận, không nguyền rủa, dù “hoa tình không nở”. Tôi hoàn toàn tin vào bản chất của anh. Tôi tin, sự mất tích của anh, là có uẩn khúc. Và… Tôi tôn trọng lựa chọn của Phong, không tìm anh nữa. Nếu thực sự, chúng tôi sinh ra là để cho nhau, thì nhất định sẽ gặp lại. Nếu không, mọi điều tôi có với Phong, coi như một quá khứ đẹp !
- Hôm nay, em đến địa chỉ nào để phỏng vấn ? Anh đưa em đi !
- Dạ, thôi anh ạ ! Ai cũng có việc của mình. Tự túc là hạnh phúc mà ! - Tôi cười. Chuyện của tôi và Phong, không còn là nỗi ám ảnh tận cùng…
Anh Thành, từ sau lần đó, rất quan tâm tôi. Anh đã xuất hiện thường xuyên, như muốn thay cho vai trò của Phong. Tôi cảm nhận được điều đó ! Trực giác của tôi, ít khi lệch. Nhưng… chưa hẳn là Thành thích tôi.
Tôi vẫn giữ hình ảnh của Phong, trong sâu thẳm của con tim. Cứ cho là tôi si, cũng không sao. Nếu không phải là Phong, tôi sẽ không rung động vì ai nữa. Tôi tin vào tình yêu của tôi, với Phong.
- “Bao giờ hoa tình nở ? Hoa không nở, thì sẽ không bao giờ tàn, phải không anh !?”
Tôi mở máy tính, check mail, và lướt mạng một vòng trước khi bắt tay vào làm việc. Có lẽ, tôi đã trưởng thành rồi. Tôi không còn rơi nước mắt nhiều khi gặp tổn thương. Nhưng, tôi cũng không cười toét miệng như quá khứ có Phong bên tôi.
“Chàng Trai Không Bất Động”. Gì đây !? Cái tít này ? Chắc một nhân vật nghị lực ? Tôi click chuột vào đường link ấy.
Ai đó viết:
“Không ai tránh khỏi cảm xúc mạnh, nếu nhìn hình ảnh người con trai ấy. Sẽ càng ngạc nhiên, cảm phục hơn, khi biết những điều anh thực hiện. Tôi không hiểu lý do anh thầm lặng với những cống hiến, không mong người đời biết đến ? Nhưng tôi tin, anh thực sự là một anh hùng !”
Không hiểu, có phải do bệnh nghề nghiệp hay vì lý do gì, mà tôi như bị ám ảnh về “chàng trai… không có một chút gì là cụ thể” ở trong đoạn chia sẻ ngắn ấy, trên trang web cá nhân của ai đó.
Không có thông tin cụ thể, tôi định bỏ qua. Nhưng, thật sự có một linh cảm rất… rất lạ… !
Tôi chủ động gửi bình luận, xin chủ nhân trang web cho tôi được nói chuyện. Tôi khai, là phóng viên. Chỉ sau một ngày, tôi lập tức nhận được phản hồi.
Người đăng dòng tin ngắn ngủi đó, là một bác đang công tác trong Hội Bảo Trợ xã hội. Tôi được bác chia sẻ rất nhiều, để viết bài. Và, điều đáng mừng, bác cung cấp cho tôi địa chỉ của “chàng trai không bất động”.
Tôi bàng hoàng, khi nghe nơi ấy quá quen thuộc. Nơi mà Phong kể với tôi, nơi mà Phong đã đến dạy chữ cho trẻ em, trước khi anh mất tích trong cuộc sống của tôi. Tôi nghe toàn thân mình, nổi đầy gai, lạnh buốt…
Tôi định tìm gặp anh Thành. Anh ấy biết rõ về đường đi nước bước đến nơi ấy. Nhưng, tôi thấy chột dạ. Tôi thôi. Tôi sẽ đi một mình !
3 ngày sau, tôi thu xếp được thời gian, quyết định xông pha vùng sâu vùng xa. Nơi tôi chưa một lần đặt chân đến.
Hơn 200 cây số… Xe đang chờ chuyển bánh. Tôi cồn cào tâm trạng… Không hiểu sao, tôi bồn chồn không dứt.
Anh Thành gọi. Tôi bắt máy:
- Em đang trên đường công tác.
- Khi nào thì em về ?
- Dạ, chắc khoảng 3 hôm ạ !
- Đi xa phải không em ?
- Vâng. Em định rủ anh đi.
- Sao em không bảo anh ? Em đi đâu ? Giờ, anh đến còn kịp không ? - Thành sốt sắng.
- Không kịp rồi, xe sắp chạy anh ạ !
- Em… thật là… ! Đến tận lúc này, em vẫn cứ xa lạ với anh.
- Đâu ? Thật là xe sắp chạy mà anh !
- Anh không nói điều đó. Mà là tình cảm của em. Em… không thể cho anh cơ hội sao ?
Tôi không tránh khỏi bất ngờ, bối rối:
- Thôi… Em… Xe chạy rồi ! Nhưng trước khi cúp máy, em… muốn thẳng thắn với anh, vì em tin là anh rất hiểu.
- Anh biết. Nhưng anh…
- Em thật sự mong anh… Hãy đối xử với em như một người bạn ! Tình yêu em… Không muốn dành cho ai nữa !
- Phong nói rất đúng. Em là cô gái bướng bỉnh, nhưng không khờ khạo. Anh tôn trọng em !
- Cảm ơn anh ! Em dừng máy nhé. Sẽ nói chuyện với anh sau !
- Ừ, đi đường bình an !
Kết thúc cuộc điện thoại, tôi nghe lòng rộn rạo. Xe chạy. Hai bên đường, cảnh vật không ngừng chuyển động. Cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này, đang xôn xao, không bình lặng. Tôi có cảm giác điều gì đó, không thể giải thích. Chắc có lẽ, vì… nơi tôi đang đến, là nơi từng có sự hiện diện của Phong. Nơi anh từng ở đó và nhắn: “I love you. Ngàn lần như thế !”. Tôi… vẫn còn giữ tin nhắn ấy. “Báu vật tinh thần” của tôi.
…
Tôi leo lên địa bàn cư trú của dân bản, mà rã cả người. Hai chân như muốn rơi ra. Người dân tộc, họ nhìn tôi, có vẻ lạ lẫm, nhưng vẫn nở nụ cười chào đón. Đường xá cứ chông chênh, gồ ghề. Đúng là vùng sâu vùng xa.
Tôi tìm đến địa chỉ được cung cấp, không khó khăn cho lắm ! Mới mở miệng hỏi: “Lớp xóa mù ở chỗ nào ạ !?” là ai cũng đon đả chỉ nhiệt tình.
Ngôi trường hiện ra trước mắt, không có tầng, không quy mô hiện đại, thậm chí không có cả một cây phượng vĩ. Hay là… Phượng không trồng được ở đó nhỉ !? Tôi biết, câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Gọi trường, nhưng thực ra là một dãy nhà cũ kỹ, dường như đã được tân trang lại cho trẻ con háo hức gọi “trường của em !” Tôi nhớ, khi tôi hỏi thăm đến đây, có người hồ hởi khoe: “Dân bản chúng tôi may mắn có quý nhân. Chính Thầy bỏ tiền tu sửa trường, dạy dỗ các cháu, kêu gọi được cả đội ngũ giáo viên tới giảng dạy. Thầy còn kiến tạo rất nhiều mô hình làm ăn cho chúng tôi nữa. Cô có gặp thầy, thì chớ vì nhìn Thầy bị như vậy, mà ngại nhé ! Thầy tốt lắm !”
Vào trong thôi ! Tôi rộn rạo bước chân.
- Xin hỏi… Chị tìm ai ?
Tôi quay lại, khi nghe có giọng hỏi từ phía sau.
Vừa thấy gương mặt của tôi, cô gái trẻ tỏ ra vô cùng bàng hoàng:
- Chị… Chị… - Cô ấy lắp bắp.
- Sao vậy ạ !? Có chuyện gì không ạ !?
- Sao… - Cô gái nhìn tôi, lắp bắp. Rồi, lại đảo mắt nhìn vào phía trong trường. Mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Càng bất ngờ hơn, khi cô ta bật khóc và chạy vào trong.
- Bạn ơi ! Đợi đã… - Tôi đuổi theo, giữ được tay cô gái.
Nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, tôi thật sự không yên tâm.
- Có phải… bạn bị đau ở đâu không ?
- Không… Không…
Tôi đã đứng rất gần với một lớp học. Thấy cô gái có vẻ hoang mang nhìn vào trong đó, tôi cũng tò mò nhìn theo.
Có gì đâu ? Lạ thật ! Chỉ có tiếng học sinh đọc bài rất đều và trôi chảy.
- Thầy Phong ơi ! Bạn Pó cướp sách của con !
Tiếng trẻ con khóc ré, kêu tên thầy làm tôi giật bắn.
- Con chỉ mượn thôi. Thầy Phong bảo không có sách thì dùng chung với bạn bên cạnh còn gì !
Thầy Phong ? Thầy Phong ??? Tôi toan ào chạy vào thì đã bị cô gái kéo giật lại.
- Chị… đừng đột ngột vào đó. Em sợ… Anh sẽ sốc !
Tôi đờ đẫn cả người.
- Ai… ai… cơ ?
- Anh Phong ! Người yêu của chị !
Tôi chỉ trực xỉu xuống.
- Vậy… Vậy… Bạn… Chị… là vợ…
Nhìn cô gái trước mắt, nét mặt hiền hòa, xinh đẹp, cũng trạc tuổi tôi… Tôi lại thêm một lần muốn “vỡ”. Tôi mềm nhũn chân, ngồi khuỵ trên mặt đất.
- Em… Em… Xin lỗi chị !
- Tôi… Tôi… Mới là người phải xin lỗi. Tôi… không nên đến… - Nước mắt tôi giàn giụa.
- Em là… Em gái của anh !
Tôi nhìn cô gái, không đủ sức mà truy hỏi.
- Em… Cuộc điện thoại ngày đó, nhận “Vợ của Phong”… là em… - Cô gái lúng búng.
Tôi cứng cả cổ họng.
- Xin lỗi…! - Cô gái khẩn khoản.
- Chúng ta… chưa gặp nhau. Sao… bạn… biết tôi ?
- Anh Phong không bao giờ rời xa tấm ảnh của chị. Em nhìn thấy chị thường xuyên như thế.
- Anh… Có… vợ chưa ? - Tôi buột miệng một câu hết sức vô duyên.
- Phong vì cứu một đứa nhỏ, đã rơi xuống vách núi. Anh bị thương trầm trọng… suýt không giữ được tính mạng.
Tôi không muốn ngồi đây nữa. Tôi chỉ muốn chạy vào. Nhưng… Tôi… Tôi… Chân tôi không còn cảm giác…
- Chị có sao không ? Em đưa chị về tạm phòng giáo viên để nghỉ nhé !
Cô gái đỡ tôi dậy. Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn để cô ấy dìu đi.
Trong phòng giáo viên, tôi đã được nghe cô kể lại toàn bộ sự việc.
Sau ca cấp cứu, Phong nhận thức được tình trạng của mình là vô cùng tồi tệ. Anh… Bị cưa mất một chân dập nát, chân còn lại không cảm giác gì nữa. Đau đớn hơn, anh… Không nhìn thấy gì, do cú va đập làm ảnh hưởng dây thần kinh thị giác. Nghe đến đâu, tôi muốn tan ra đến đấy ! Người yêu của tôi - Người tôi thương hơn bất cứ điều gì tôi có thể nói… Đã phải chịu nỗi đau tột cùng như thế, mà tôi lại…
- Anh ấy… Không muốn chị biết. Anh đã uy hiếp em phải lừa dối, uy hiếp cả anh Thành…
- Đồ… độc ác…
- Em… xin lỗi… - Cô gái cúi đầu.
- Không ! Tôi… không phải… mắng bạn.
- Em hiểu… Nhưng… Em rất có lỗi…
- Anh… Hai năm qua, sống… thế nào ? Chị… muốn đến ngay bây giờ… gặp anh… Được không ?
- Không. - Em gái Phong lí nhí.
- Tại… sao ?
Cô gái câm lặng.
Tôi căng cả tinh thần:
- Có phải… Còn… điều uẩn khúc gì… chưa nói… không ?
Cô ấy nhìn tôi, khóc. Chỉ biết gật gật.
- Chị… biết được không ?
- Chị… sẽ không yêu được một người như anh ấy nữa đâu. Chị còn rất trẻ. Còn nhiều cơ hội để có tình yêu. Chị… về đi ! Đừng gặp, chỉ làm tổn thương cả hai thôi.
- Không có lý do… Chị không bỏ cuộc được đâu ! Chị chấp nhận. Chị chấp nhận mà ! - Tôi níu tay em gái Phong, một cách khẩn thiết.
- Anh ấy… Không… Không thể… Chị có muốn mình có… con không ?
Tôi như ngọn nến leo lắt, chợt sáng bừng nhận thức. Tôi nhạy cảm, tôi như… đã đoán ra được điều cô gái ấp úng.
- Tế nhị. Phải không em ?
Cô gái gật đầu không chậm một tích tắc.
- Không sao ! Mọi chuyện đều có phương hướng để giải quyết. Phải đối diện, chị không muốn trốn chạy đâu em ! - Tôi mỉm cười trong nước mắt.
Điều kỳ diệu đã mang tôi đến nơi đây. Mang tôi đến rất gần người yêu thương. Làm sao tôi có thể bỏ đi ? “Nếu thực sự, chúng tôi sinh ra là để cho nhau, thì nhất định sẽ gặp lại. Nếu không, mọi điều tôi có với Phong, coi như một quá khứ đẹp !” Tôi vẫn nhớ điều mình đã nghĩ ấy, khi mới mất anh. Bây giờ, có cơ hội gặp lại. Chẳng phải… Chúng tôi sinh ra, là để cho nhau đó sao !?
…
Tôi đứng ngoài cửa lớp, đôi mắt đã nhòa ướt cả không gian, thời gian, và vạn vật cũng trở thành như ảo ảnh. Tôi không rõ được hình dung của anh nữa. Nhưng, tôi nghe tiếng anh, vẫn tràn đầy nhiệt huyết, ấm áp… không thay đổi trong suy nghĩ của tôi.
Tan lớp, học sinh ùa ra như chim non rời khỏi tổ. Một số em chạy đến bên thầy, tíu tít muốn phục vụ. Nhưng, em gái của thầy… đã tranh mất công tác đó.
Chiếc xe lăn có Phong ngồi trên đó, được đẩy ra. Anh… Không còn đẹp trai, hình ảnh cũng không tràn đầy sức sống như ngày nào chúng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh, vui đùa.
Rất khẽ… Rất khẽ… Tôi và em gái anh, đổi tay cho nhau.
Tôi sẽ bên anh. Bất kể như thế nào đi chăng nữa. Tôi không buông tay. Không tuyệt vọng ! Không xa rời người yêu của tôi. Tôi đã nghĩ… “Mong anh bỗng nhiên hiện diện trước mắt, nói: “Anh đây !” Tôi sẽ ôm chầm lấy anh, ôm thật chặt ! Tôi… sẽ hôn anh. Hôn thật miệt mài… Hoa tình sẽ nở ! Không phải chỉ là nụ hôn lên trán, mà… là lên môi. Tình yêu thật sự !”
Và bây giờ… Từ lúc này trở đi, khi nào anh chấp nhận đối diện tôi, nói: “Anh đây !”. Tôi… Sẽ là người lớn. Hoa tình sẽ nở !
Bước chân tôi nhẹ nhàng theo sau vòng quay của bánh xe lăn anh. Mãi mãi… Là như thế !
( Viên Nguyệt Ái )