Một buổi tối, khi cô đang dán mắt vào máy tính để làm cho xong bài tập của mình thì bất ngờ cô nhận được tin nhắn từ anh: "Dù sao đi nữa anh cũng không muốn xa lạ với em, never say good bye”...
Khoảng 15 phút sau cô nhắn lại cho anh: "Tại sao…?”, "Đơn giản vì anh không muốn là người dưng của em, cho anh là bạn bình thường của em thôi, được chứ?”... Anh lúc nào cũng vậy, chưa bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của cô, ừ thì cô cũng có muốn được làm người xa lạ của anh đâu, cô muốn được anh quan tâm, vỗ về như ngày xưa biết bao nhiêu!
Cũng đã hơn 3 tháng ngày anh nói lời chia tay cô, 3 tháng trong vô vọng, cô đau khổ, hụt hẫng và nhớ anh biết bao nhiêu. Vội tắt máy tính, cô pha cho mình một ly café đắng không đường. Chia tay cô anh không một lí do, không một lời giải thích, cô không hỏi… cô vẫn vậy, cố tỏ ra là mình mạnh mẽ lắm nhưng bản thân lại yếu ớt như chiếc lá khô khốc cố gắng vượt qua cơn gió nhẹ của mùa thu. Anh có biết đâu, ngày yêu anh và lúc chia tay cô vẫn có chung một cảm giác cô đơn và buồn tủi. Trước khi nhận lời yêu anh, cô đâu có biết đến nhiều khó khăn và đau khổ của tình yêu như mấy trang nhật kí lụy tình của những kẻ đã từng yêu hay những bài hát chất chứa nhiều nỗi buồn yêu thương đâu. Anh ngỏ lời với cô, cô im lặng không nói gì, anh nắm tay cô, cô gật đầu đồng ý bởi cô yêu anh, yêu anh chỉ trong ba tháng quen biết khi cùng dãy trọ của sinh viên xa nhà.
Anh là người miền nam gốc Huế, mạnh mẽ, giỏi giang và rất nam tính. Còn cô là đứa con của miền trung đầy nắng và gió, cô mang trong mình sự mạnh mẽ của những cơn sóng biển dữ dội vỗ thẳng vào bờ và cả sự yếu đuối, mệt mỏi con gái lúc con sóng quay về đại dương. Anh chưa bao giờ nói lời yêu cô trong suốt quãng thời gian yêu nhau ngắn ngủi. Cô buồn và cô đơn lắm anh có biết không? Giọt nước mắt nhẹ rơi trên khuôn mặt mệt mỏi của cô, cô lấy tay gạt nước mắt, trong cuộc tình chỉ mỗi cô yêu, anh không xứng đáng để cô phải nhớ đến và khóc vì anh. Cô còn yêu anh nhiều lắm! Anh chưa bao giờ biết cô đau vì trong suy nghĩ của anh, cô vô tâm và mạnh mẽ lắm. Ừ thì cứ tiếp tục nghĩ về cô như vậy nhé anh, cô sẽ không bao giờ thể hiện tình yêu và nỗi buồn mà anh đã mang đến cho cô trước mặt anh đâu. Anh đã không còn là nỗi đau lớn của cô nữa rồi, cô còn gia đình, ba mẹ và anh chị cô nữa. Cô sẽ sống tốt khi không có anh bên cạnh, vì những người yêu thương cô và sẽ không bao giờ bỏ rơi cô như anh.
Cô nhắn lại cho anh: \"Ùh, suy nghĩ thoáng hơn, không xa lạ, là bạn, là anh em, không ràng buộc\". \"Cảm ơn em, anh chỉ mong là như vậy thôi, mình sẽ còn gặp nhau nữa, đi café, đi ăn với nhau như hai người bạn em nhé!”. \"Chắc không bao giờ được như vậy đâu anh, anh và em giờ xa xôi lắm!”. Cô dứt khoát tắt máy, cô tự nhủ sẽ là lần cuối cùng cô khóc vì anh! Tạm biệt anh!