- Cậu chưa quên thật á?
- Ừ. Thì sao?
- Cũng ba năm rồi. Thế mà còn nhớ như in. Nhớ dai thật đấy!
Hằng lúc nào cũng lảm nhảm về việc tôi không thể ngưng nhớ về Minh. Nó há hốc mồm nhìn tôi khi tôi bảo tôi vẫn nhớ Minh. Mà nó bảo cũng đúng, gần ba năm hơn mà những ngày ấy tôi không thể nào quên được. Tôi còn nhớ ngày mà tôi thất thểu ôm cái cặp nặng trịch ra khỏi lớp, tôi bắt gặp Minh ngồi bệt dưới sân trường, ngay cây bàng to nhất mà chân đẫm máu. Tôi hốt hoảng dìu cậu ấy vào trong phòng y tế. Đến tận 8h tối, chúng tôi mới được về. Và Minh gãi gãi cái đầu, cảm ơn tôi. Và đó là nụ cười đẹp nhất...
Tôi thích Minh từ lúc ấy...
Tôi thích nghe tiếng giày Minh chạy qua lớp của tôi chắc nịch. Muốn đứng ở lầu bốn, nhìn bóng Minh qua hàng cây xanh, cậu ấy ngồi đăm chiêu ở ghế đá.
Nhưng rồi cậu ấy hay đi cùng một cô bé cùng lớp, khá xinh xắn và dễ thương. Minh hay giúp cậu ấy mang giỏ xách, túi trái cây hay cõng cậu ấy lên lầu khi chân cậu ấy đau.
Minh nhắn tin cho tôi.
"My nói muốn Minh làm bạn trai My"
"Minh trả lời sao?"
"Chưa biết. Mà có lẽ Minh đồng ý"
"Ừ"
Tôi nắm chặt điện thoại, ghì vào lòng và bật khóc to. Ngoài kia, mưa đập vào những tầng bàng, cuốn những cánh hoa nhỏ li ti rơi lã chã...
Tôi thi vào đại học và tách biệt hẳn cuộc sống. Tôi đổi số điện thoại và không liên lạc với Minh...
.....
- Tớ mới thấy Minh đấy!
- Ừ.
- Không hỏi thêm gì hả?
- Không. Biết chắc là Minh đi với My. Khỏi phải nói nhiều.
Tôi chụp quyển sách, cố gắng tỏ ra mình đang đọc sách để tránh ánh mắt soi mói của Hằng. Nó nhìn tôi, như phù thủy nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết. Tôi giả vờ chăm chú đọc quyển truyện song ngữ mà không chữ nào lọt nổi qua con ngươi mắt. Tôi đang nhớ về Minh…
Đôi khi, có những chuyện qua đi khiến cho người ta mãi mãi cảm thấy nuối tiếc…
Đầu tháng hai, hơi lạnh của cái tết vẫn còn đọng lại. Tôi ngồi bó gối trước quán café yêu thích, tay ôm ly café nóng run cầm cập. Chiếc laptop của tôi sáng trưng cả một góc quán café sớm. Tôi đang tìm tư liệu trên mạng, nhưng cái sóng wifi quá yếu. Tôi chán nản nhìn ra ngoài đường qua tấm kính đọng đầy hơi nước, dòng người vẫn qua lại nhộn nhịp mặc dù đồng hồ mới điểm 6 giờ kém 20 phút.
- Ơ…Kim!
Tôi hơi hoảng hồn với lời kêu gấp gáp của ai đó. Kêu tên tôi, nhưng tôi nghĩ có lẽ nhầm. Tôi vẫn ngồi yên.
- Bạn có phải Kim không?
Hơi ngước mắt lên, tôi chợt nhận ra nụ cười không lẫn đi đâu được. Đó là Minh.
Minh kéo ghế, ngồi đối diện với tôi và mỉm cười. Cậu ấy gọi cho mình ly trà gừng nóng.
- Kim học ở đâu thế?
- À, gần đây thôi.
- Gần một năm, Kim mất tích đâu luôn. Cả điện thoại đổi số không cho ai biết.
Vẻ mặt Minh hơi hờn trách.
- Tại… Kim mất điện thoại. Mất luôn cả số.
- Ừ. Mà Minh đang học ở bên quận Tân Bình.
- Ừ. Còn My?
- My đã đi du học rồi.
- Cậu với My sao rồi? Vẫn ổn chứ?
- À… My chia tay với tớ lâu rồi.
Tôi im lặng không biết nói gì hơn. Trong người tôi đọng lại cảm xúc lạ, tôi không hiểu cảm xúc ấy là vui hay buồn. Nhưng tôi biết là rất lạ.
- Thôi, Kim đi học. Minh ở chơi vui nhé
- Cần Minh đưa đi không?
- Không. Kim quen đi bộ rồi!
Tôi đứng lên tiến tới quầy và trả tiền cho ly café của mình. Tôi quay đi, và tôi không muốn quay mặt nhìn lại…
Thói quen của tôi là ngồi ở quán café ấy tới tận khi 7 giờ mới đi học. Và tôi hay gặp Minh ở đó. Điều không thể tránh là Minh xin số điện thoại tôi. Không lý do nào tôi không cho. Và thế, tôi luôn tắt nguồn.
- Cậu hay tắt máy quá nhỉ?
- Tại tớ đi học nên tắt máy.
- Ngay cả ban đêm?
- Tớ đi học thêm.
- Ừ.
Minh không nói gì thêm, cậu hớp ngụm nước. Tôi đứng vội lên:
- Thôi Kim đi học nhé Minh!
- À này Kim
- Hả?
- Tối nay, cậu bật điện thoại nhé!
- Làm gì thế?
- Ừ. Tớ nói thế thôi.
Tôi muốn hỏi thêm gì đó nhưng thôi, tôi quay đi và tự nhủ: Xin lỗi Minh… Tớ sẽ không bật nguồn…
Tối, không hiểu sao tôi lại để điện thoại. Tôi đã có ý định tắt vài lần nhưng lại không làm được. Đúng 8 giờ, Minh gọi tôi.
- Chào Kim
- Ừ. Chào Minh
- Ngày mốt cậu đi chơi với tớ nhé?
- Ngày mốt?
- Ừ. Thế nhé. Tớ đợi cậu trước quán café lúc 7h sáng. Nhớ đến đấy!
Chưa đợi tôi trả lời, cậu ấy đã tắt máy.
- Ngày mốt? Là ngày gì thế nhỉ?
Có những thứ đã qua cứ quay trở lại làm con người có thêm những phút động lòng…
Tôi không nói với Hằng về việc Minh hẹn tôi. Tôi sợ cô ả lại nhảy cẫng lên, suy tính lung tung. Cái tính nó đã thế. Tôi đến gặp Minh, vẫn như thường ngày, quần jeans và áo thun lệch vai mỏng.
Đúng 7h, tôi đứng trước quán café. 7h20…30…rồi 8 giờ kém. Tôi không thấy Minh. Đang tức giận và hụt hẫng vì cậu ta cho tôi… leo cây cao. Tôi đang tính bỏ về.
- Chị ơi…
Tôi quay sang, một cậu bé chừng 8 tuổi níu áo tôi, mắt tròn long lanh khẽ chớp chớp.
- Em gọi chị hả?
- Dạ.
- Có gì không em?
- Có anh kia gửi chị cái này nè.
Cậu bé đưa lên, một lẵng hoa hồng đỏ rực nằm chen nhau trong lẵng. Trên những cành hoa rực rỡ kia, có một tấm thiệp.
“Gửi Kim
Minh nhận ra Minh cần Kim. Kim còn nhớ cái lần mà Kim cùng Minh xuống phòng y tế băng bó không? Lúc ấy, Minh rất muốn đưa Kim về, nhưng lại sợ Kim không đồng ý. Nhiều lần thấy Kim ngồi trên ghế đá, Minh rất muốn đến ngồi cùng, nhưng sợ Kim đứng lên đi. Thật sự, Minh và My chỉ đóng kịch, giả vờ quen nhau để bạn cậu ấy không quấy rầy My nữa. Minh rất muốn chạy lại xin lỗi khi Kim nhìn Minh đi cùng My, nhưng sợ Kim sẽ không tin và My sẽ thất vọng. Minh đã cố gắng tìm cách liên lạc với Kim suốt thời gian qua. Kim có biết, Minh vui thế nào khi thấy Kim không? Bây giờ, Minh sẽ không bỏ lỡ cơ hội của mình nữa. Kim à, nếu Kim chấp nhận, thì Minh đang đợi Kim ngay sân trường cũ. Nơi mà Kim dìu Minh vào phòng y tế…”
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng khi đọc lá thư. Đang tính hỏi cậu bé kia vài câu, thì cậu bé đã đi mất. Tôi nên đi đến trường cũ hay không?
Thế là tôi đã đi… vì tôi không quên được Minh…
Trường cũ, nay đã cổ kính đi rất nhiều, lối hành lang tôi hay chạy đùa cùng lũ bạn dường như tái hiện lại khung cảnh ba năm về trước. Tôi men gần sân trường, nơi cây bàng cao, khi xưa tôi đã gặp Minh…
Nhưng tôi không thấy Minh…
Tôi cố nhìn quanh lần cuối tìm Minh. Nhưng không thấy ai. Tôi có cảm giác rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Cảm xúc tụt dốc nghiêm trọng.
Những cánh hoa hồng rơi…
Rơi đỏ cả chỗ tôi đang đứng. Ngước nhìn…
Minh đang ngồi trên chảng ba cây bàng to, tay cầm lẵng đầy cánh rụng rơi khắp chỗ. Minh tụt xuống, tay kéo theo một chùm bong bóng bay hình trái tim màu hồng. Có dòng chữ: Love Me?
Tin nhắn. Rè rè trong túi. Của Hằng.
“Chúc cậu valentine vui vẻ. Tý tớ mua chocolate qua cho cậu nhé!”
Hôm nay là valentine sao?
Nhưng câu hỏi đó tan ngay khi Minh choàng tay ôm lấy tôi, nhét vào tay tôi thỏi chocolate trái tim màu đỏ…